Bleach Fan Forum

The rain drags the Black Sun down, but the rain dried by White Moon
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long fic] The swordman of the West

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Tác giảThông điệp
VnDrag

VnDrag

Nam Tổng số bài gửi : 381
Birthday : 26/09/1995
Tuổi : 28
Đến từ : Karakura Town :))

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty16/7/2012, 00:19

First topic message reminder :

Thực ra fic này mình định viết bằng tiếng Anh sau đấy quăng lên FFN, nhưng mà nó lâu quá trời đất nên thôi mình Việt hóa nó luôn :))
Tên (tiếng Việt): Kiếm khách miền Tây.
Tác giả: VnDrag (aka DraNYC aka RyanMcCain)
Gerne: Chưa biết, thấy đang có xu hướng sến. Và chắc chắn có Humor, sở trường của mình
Pairing: IchiRuki và những pair yêu thích khác đã đề cập trong topic couple
Rating: T (tại bạn thấy nó sến quá =)))
Status: Ongoing
Note: Xin lỗi vì mình không tiếp tục dịch được fic kia. Tạm thời thôi, mình sẽ cố. Còn cái này, thỉnh thoảng onl bằng đt rồi spam vẫn được nên là...yeah =))
Summary: Người ta gọi hắn là kiếm khách miền Tây, là phiến quân nổi loạn. Đội quân của hắn chỉ có vỏn vẹn 5 người, kể cả hắn. Khi hắn lập kế hoạch bắt cóc hai cô gái thuộc dòng dõi quý tộc, hắn không ngờ cuộc đời mình sắp vướng vào một mớ bòng bong không thể nào gỡ ra.

Tạm thời giới thiệu thôi, lúc nào đỡ buồn ngủ mình viết sau =))


Được sửa bởi VnDrag ngày 16/7/2012, 16:26; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
http://ryanmccain30.blogspot.com/

Tác giảThông điệp
PunNye



Tổng số bài gửi : 3

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty24/10/2014, 16:20

Chap mới đê bạn ơi :((
Về Đầu Trang Go down
VnDrag

VnDrag

Nam Tổng số bài gửi : 381
Birthday : 26/09/1995
Tuổi : 28
Đến từ : Karakura Town :))

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty29/12/2014, 15:21

Đầu tiên định cho hội em Tatsuki đi cùng mấy cục cưng, cơ mà nghĩ lại đi thế đông quá nên thôi cho dẹp tiệm luôn :))

À và vì mình thấy phần mình đã viết trong quyển vở như cục **** nên mình quyết định vứt toàn bộ và viết lại từ đoạn này :))))))) Lâu lâu mới nặn ra được một phần, một phần chứ cóc phải một chap nữa T____T Hổng biết còn ai đọc không chứ lâu mới viết mất tự tin ghê gớm =))





Ichigo giật mình khi nghe thấy tiếng la của Rukia. Có chuyện rồi. Chả có lẽ khu bìa rừng này cũng có hổ? Làm gì, hắn đã ở đây bao lâu rồi, từ trước khi Tousen biến nơi đây thành địa ngục trần gian. Làm gì có hổ.
 
Ichigo nhấc Zangetsu lên và chạy đến phía Rukia. Hắn ngay lập tức nhìn thấy có ba kẻ giống cướp đường đang vây lấy cô gái.
 
“Thả cô ấy ra!” Hắn thét lên, vung Zangetsu lao vào. Kẻ có vẻ như đầu sỏ cũng quay lại. Gươm chạm gươm. Rồi Ichigo nhận ra
 
“Tatsuki!”
 
“Ichigo!? Thế quái nào…”
 
“Thôi không chơi trò nhận mặt người thân! Thả cô ta ra, cô ta là của tôi!”
 
“Cái gì?!!” Rukia quay ra hét vào mặt hắn
 
“Im!” Tatsuki quát “Cậu đừng bám nữa ấy, Ichigo, cô ta là của bọn này!”
 
“Bộ ta là hàng hóa để các ngươi giành giật hả!?”
 
“Cô im đi giùm!”
 
“Có chuyện gì ồn ào vậy?” Giọng Grimmjow vang lên. Ichigo vừa đỡ ba đường kiếm vừa trả lời
 
“Xuống phụ cái coi, có cướp.”
 
“Thì cậu tự xử đi, kiếm khách vô địch mà.”
 
“Tôi đang bị thương mà!!”
 
Grimmjow xách gươm quăng mình đến chỗ đánh nhau hỗn loạn, theo sát đằng sau là Ulquiorra, có vẻ đang rất khó chịu vì bị phá giấc. Ba chọi ba, nhưng bên Ichigo cuối cùng vẫn áp đảo. Grimmjow phủi tay lùi lại sau khi tịch thu vũ khí của cả ba.
 
“Có mỗi tí việc mà làm cũng không xong nữa.”
 
“Giờ nói đi, các ngươi là ai?” Ulquiorra hỏi
 
“…”
 
Ichigo thở dài rồi chỉ vào từng người một
 
“Tatsuki, Keigo và Mizuiro, bạn tôi ở miền đất phía Đông. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ.”
 
“Rồi cậu bỏ tụi này đi.” Tatsuki nói vẻ bực bội “Không nói một lời nào. Bất ngờ một ngày bọn này biết tin cậu trở thành kẻ phiến loạn, đang bị truy nã khắp đất nước.”
 
“Cậu ấy bảo còn lâu mới để cho Ichigo một mình chống đối chính quyền. Vậy là cô ấy bày kế hoạch trộm của giàu chia cho người nghèo, vậy đó.” Mizuiro nói nốt.
 
“…”
 
Ichigo không biết nên phản ứng thế nào với chuyện này. Vốn hắn bỏ đi không lời từ biệt để không ai bị liên can gì, gia đình, bạn bè hắn.
 
“Hai em gái cậu bị Tousen bắt rồi.”
 
“Cái gì?!”
 
“Tousen đã điều tra gia thế của cậu. Hai đứa bị bắt rồi, hiện bọn mình chưa tìm được tung tích gì cả, Tousen không giữ hai đứa trong thành.”
 
Ichigo không nói một lời nào. Mặt hắn càng lúc càng rắn đanh lại. Grimmjow và Ulquiorra đứng đó nhìn hắn lom lom, chỉ lo hắn nổi giận làm chuyện bậy bạ.
 
Còn Rukia nhìn hắn “Anh ta còn hai em gái…
 
“Vậy còn ông già?”
 
“Lúc đó bố cậu không ở nhà.”
 
“Quân khốn kiếp!” Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt. “Cám ơn đã báo cho mình biết. Và mọi người nên dừng việc này lại đi.”
 
“Sao?”
 
“Mình không muốn có thêm ai liên lụy tới chuyện này nữa.”
 
Tatsuki bắt đầu bực mình. Cô gằn giọng
 
“Cậu coi mình và hai người còn lại là gì? Ichigo, bọn mình là bạn cậu, bọn mình không muốn cậu cứ tự giải quyết mọi việc, tự gánh lấy mọi trách nhiệm, rồi tự trách bản thân khi có chuyện xảy ra. Bọn mình muốn giúp cậu, chúng ta cần có sự chia sẻ. Hay cậu đã quên mất rằng cậu còn bạn bè, hả?”
 
“Chắc vậy đấy.”
 
“Cái gì?!”
 
“Tatsuki, bình tĩnh đi.” Keigo níu tay Tatsuki. Cô hất tay cậu ta ra, rồi đấm thẳng một cú vào mặt Ichigo.
 
“Được thôi, vậy thì cứ tiếp tục ích kỷ đi, tôi không quan tâm nữa!”
 
Rồi cô quay lại kéo áo hai người còn lại. “Đi!”
 
Họ biến mất trong trảng rừng ngược hướng với thành Đông.
 
Ichigo đưa tay lên nắn nắn phần quai hàm. Có vẻ ngày mai nó sẽ sưng lên.
 
“Quay lại ngủ đi. Mai chúng ta tiếp tục đi. Còn cô,” Hắn chỉ Rukia “từ giờ đến sáng mai, cấm ra khỏi xe!”
 
“Biết rồi…” Rukia lầm bầm
Về Đầu Trang Go down
http://ryanmccain30.blogspot.com/
ngok



Tổng số bài gửi : 79

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty30/12/2014, 00:47

Hix. Đợi mãi rồi cũng có chap mới, cảm động quá :)))))
Về Đầu Trang Go down
Rikaki_Katori_Uni

Rikaki_Katori_Uni

Tổng số bài gửi : 2

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty14/1/2015, 10:28

Chờ lâu lắm mới thấy có phần mới...... Mà lại ngắn một mẩu mới đau :'(
Về Đầu Trang Go down
VnDrag

VnDrag

Nam Tổng số bài gửi : 381
Birthday : 26/09/1995
Tuổi : 28
Đến từ : Karakura Town :))

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty9/5/2015, 10:13

*Lâu lắm chả viết nên là nó loạn hết cả lên rồi =)) Thôi kệ vậy :))*

Thành Đông còn tiêu điều hơn những gì Ichigo nhớ.

Nhà cửa xác xơ. Phố xá tiêu điều. Không một bóng người.

Gió thổi qua một hơi lạnh lẽo.

Ichigo nhìn quanh.

Nhà hắn nằm ở cuối khu ổ chuột ở phía Tây Nam thành Đông. Cha hắn, Kurosaki Isshin, từng nắm một chức trong bộ máy chính trị thành Đông. Nhưng rồi khi Tousen Kaname cướp quyền từ tay Muguruma Kensei, ông bị giáng chức, rồi bị tước chức, bị đẩy ra phía khu ổ chuột. Vợ ông, Kurosaki Masaki, lúc đó đang bệnh nặng sau khi sinh hai đứa em gái của Ichigo, đã không thể qua khỏi chỉ sau một thời gian sống tại đó. Isshin không thể mời lang y tới chạy chữa cho vợ, thậm chí sau này khi con đòi sữa, ông cũng đành bất lực, và hai đứa em của Ichigo lớn lên nhờ dòng nước giếng do Isshin tự đào thay vì sữa. Ngày đó Ichigo 8 tuổi, nhìn cảnh hai em và bố phải sống khổ sở, hắn đã bỏ đi làm thêm cho các nhà quyền quý. Thế rồi một ngày không một ai chịu nhận hắn vào làm nữa. Tousen đã nhúng tay vào việc này. Isshin nói rằng mọi chuyện sẽ ổn cả, ông có thể lo được cho cả ba đứa, nhưng Ichigo không chấp nhận sự thật này. Hắn bỏ nhà đi năm 11 tuổi, trong một đêm trăng sáng, khi cả bố và hai đứa em đều đang say ngủ, bỏ đi về miền đất phía Tây, tự học kiếm pháp, tự mình rèn luyện, trau dồi hun đúc bằng ngọn lửa căm hờn của chính bản thân.

Hắn quay lại căn nhà cũ. Không còn một ai. Căn nhà nhìn như đã bỏ hoang cả năm nay.

Không biết bố hắn giờ đang ở chỗ nào.

“Đây là… thành Đông sao?”

“Cô chưa bao giờ tới đây à?”

Rukia bước đến bên cạnh hắn, nhìn quanh

“Tôi đã tới đây một lần từ khi còn nhỏ. Nhưng nó không giống như những gì tôi nhớ.”

“Lãnh chúa Muguruma từng cai quản vùng đất này đã khiến nó trở nên trù phú không tưởng. Người dân trong thành luôn luôn no đủ, luôn luôn làm việc với tinh thần thoải mái, không phải lo lắng về bất cứ điều gì, trộm cướp, rượu chè, cờ bạc, hầu như không có. Ngày đó tôi 6 tuổi. Cha tôi là một quan chức, đã từng sống ở một gia trang ngay sát lâu đài.” Hắn chỉ về phía lâu đài cẩm thạch đen đứng ở phía Đông Bắc thành Đông “Tòa lâu đài ngày xưa cũng nằm ở vị trí đó, nhưng nó không mang màu sắc này, không ẩn chứa đầy mối đe dọa và không gớm ghiếc như lâu đài kia.”

“Tòa lâu đài đó là…”

“Tousen Kaname đã phá lâu đài Tachikaze của Lãnh chúa Muguruma đi và xây nên tòa lâu đài này. Nó đen đúa và tăm tối như chính hắn vậy, một kẻ mù lòa với tâm địa hiểm độc. Hắn đặt tên tòa lâu đài này là Enma Koorogi.”

Hắn thở ra một hơi rồi quay lại nói với những người còn lại

“Chúng ta sẽ nghỉ ở đây. Đáng lẽ chúng ta chỉ tạm trú ẩn ở đây để tìm hướng đi tiếp theo của nghĩa quân, nhưng… tôi không thể bỏ mặc em của mình được. Cả cha tôi cũng mất tích. Tôi sẽ tìm cách đột nhập vào tòa lâu đài đó để tìm kiếm tung tích.”

Grimmjow nhếch mép cười

“Cậu nghĩ cậu có thể đột nhập vào tòa lâu đài đó hả? Xin thưa, không thể. Tôi, và Cifer, những người đã từng phục vụ cho Tousen Kaname, đảm bảo rằng tòa lâu đài đó nội bất xuất, ngoại bất nhập.”

“Kể cả nếu có một phép màu khiến cho cậu lọt được vào trong,” Ulquiorra gật đầu tiếp lời Grimmjow “Thì cậu cũng đừng hòng thoát được ra ngoài. Chúng tôi đã phục vụ Tousen nhiều năm, canh phòng của hắn nghiêm ngặt có khi còn hơn cung điện của Vua nữa kìa. Chưa kể, thời điểm này, thổ phỉ vùng biên giới đang rục rịch tấn công, rất có khả năng Ichimaru Gin và Aizen Sousuke cũng đang đóng quân ở đây. Từ những ngày còn phục vụ hai người đó, tôi đã biết nếu có một ngày đối đầu sẽ không thể nào toàn mạng mà thoát ra.”

“… Các người toàn bàn lui! Chán thí mồ!” Ichigo bĩu môi. Rồi hắn xách kiếm đi vào nhà “Không có gì là không thể. Tôi sẽ cho mấy người thấy. Tôi sẽ đột nhập vào tòa lâu đài đó và quay trở ra cho các người xem.”

Uryuu bước vào theo Ichigo

“Chúng ta đang có trong tay Kuchiki Rukia, so với những kẻ ngu muội khác muốn tự mình lọt vào bên trong tòa lâu đài đó thì chúng ta có một lợi thế lớn đấy. Sao không đề nghị cô ta hợp tác để vào trong?”

Rukia quay sang

“Cái gì? Nhờ tôi?”

“Bằng giờ này, tất nhiên ở lãnh địa nào cũng đã có tin Kuchiki Rukia bị bắt cóc. Vậy thì, chúng ta hãy gửi trả lại cô ta cho Lãnh chúa vùng đất phía Đông. Hắn sẽ không ngại ngần gì mà đưa cô ta vào thành. Và, còn gì tuyệt hơn nữa khi mà những tên bắt cóc cũng đã bị tóm gọn? Tôi và Sado rất ít khi xuất hiện. Thứ duy nhất giới cầm quyền biết về chúng tôi là một cái tên. Tôi và Sado sẽ áp giải tên phiến quân Kurosaki Ichigo, cùng đồng bọn của hắn, Ulquiorra Cifer và Grimmjow Jeagerjaques, vào lâu đài để đưa vào ngục. Vậy là các cậu lọt được vào trong.”

Rukia nghe hết kế hoạch. Cô chợt nhận ra, nếu làm thế, cô sẽ không còn là con tin nữa. Sau khi lọt được vào lâu đài, sẽ chẳng ai trong số phiến quân dư hơi quan tâm đến cô. Cô không phải công chúa, cô là người thế mạng cho con tin bị bắt hụt.

Thế nhưng, mất con tin rồi, họ định xoay sở thể nào trong kế hoạch nuôi quân?

“Này, làm thế thì coi như mất toi con nhỏ đó còn gì?” Grimmjow chỉ Rukia

“Đối với tôi bây giờ, gia đình quan trọng hơn. Nếu như tôi nổi loạn nhưng không thể cứu được gia đình thì mọi việc là vô nghĩa. Đúng là tôi muốn giải phóng vùng đất phía Đông, nhưng nếu vùng đất phía Đông tự do đó không còn hai em gái và cha của tôi, tôi sẽ không còn lí do gì để sống tiếp cả.”

Không khí trong căn nhà xập xệ chùng xuống.

Thế rồi Rukia chợt lên tiếng

“Vậy…. anh có muốn thử nói chuyện với Lãnh chúa Kuchiki và các lãnh chúa khác về vấn đề này không?”

“Gì kia?”

Ichigo quay lại. Rukia nhìn thẳng vào mắt hắn

“Tôi chắc rằng, lãnh chúa Kuchiki và những lãnh chúa khác vẫn chưa hề hay biết về tình trạng của vùng đất phía Đông. Nếu họ biết, họ sẽ không để mọi chuyện cứ diễn ra như thế này. Những báo cáo trao đổi giữa các lãnh chúa với nhau được gửi đi hàng năm, và có lẽ năm nào vùng đất phía Đông cũng được báo lại là vùng đất tốt, trù phú, no đủ. Vì vậy các lãnh chúa khác không hề đi thăm thú kiểm tra. Đây đúng là lỗi do chủ quan. Nhưng sự việc đã đến mức này, tôi nghĩ các lãnh chúa không thể tiếp tục phạm sai lầm được nữa. Hãy báo lại sự việc, họ sẽ giải quyết chuyện này, anh sẽ không phải tiếp tục sống ngoài vòng pháp luật như thế này nữa.”

“Kuchiki, vô ích thôi.” Ulquiorra lắc đầu “Cái đầu cứng hơn đá của hắn, chúng tôi đã khuyên như vậy rất nhiều lần rồi.”

“Nhưng hắn một hai nói rằng không bao giờ cần bọn khốn quý tộc trợ giúp. Tự tay hắn sẽ giải quyết mọi việc.” Grimmjow tiếp lời.

“Thật là mệt mỏi.” Ishida nói nốt.

Ichigo không nói gì. Một lát sau, hắn buông thõng hai vai, rồi từ từ quay qua nhìn Rukia

“Cô bảo tôi làm sao có thể tin các lãnh chúa khi họ là những kẻ vô trách nhiệm như vậy?”

Im lặng.

“Nhưng lần này… sẽ có tôi! Tôi sẽ đảm bảo mọi lời anh nói!”

Rukia bật nói. Ichigo ngạc nhiên nhìn cô

“Cô… sẽ đảm bảo? Cô đứng về phía chúng tôi?”

“Trước giờ… sống trong cung của lãnh chúa Kuchiki, tôi đã luôn tin rằng mọi nơi trên thế giới chúng ta đang sống đều thật tốt đẹp.” Rukia trả lời “Nhưng đến giờ, hiện thực đã cho thấy tôi đã nhầm. Sai lầm cần phải được sửa chữa, nhưng tôi không muốn phải sửa chữa bằng bạo lực. Ichigo, nghe tôi, hãy nói chuyện với lãnh chúa Kuchiki, tôi sẽ giúp anh.”

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên Ichigo. Hắn cảm giác trong bụng thót lại một cái. Rồi hắn nhìn cô

“Cô thật sự… sẽ giúp tôi?”

“Chắc chắn.”

Hắn trầm ngâm. Rồi ngẩng đầu dậy.

“Tôi sẽ nói chuyện với lãnh chúa Kuchiki. Nhưng việc này chỉ xảy ra sau khi tôi đã cứu được em và cha của tôi.”

Rukia nhìn hắn. Trong mắt hắn đong đầy tình cảm thương mến và lòng hận thù. Cô biết lúc này nói gì hắn cũng không thay đổi suy nghĩ, vì vậy cô đáp

“Vậy tôi sẽ giúp mọi người thực hiện kế hoạch.”

*Và thế là hết chap. Em thề em không drop nhưng mà bao nhiêu lâu có một chap mới thì em không đảm bảo được T___T Quá là buồn.*
Về Đầu Trang Go down
http://ryanmccain30.blogspot.com/
Rikaki_Katori_Uni

Rikaki_Katori_Uni

Tổng số bài gửi : 2

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty9/5/2015, 13:04

Cuối cùng cũng có 1 ĐOẠN mới :v: Mọi chuyện vẫn chưa tiến triển gì :|
Về Đầu Trang Go down
okidakenshin

okidakenshin

Nữ Tổng số bài gửi : 31
Birthday : 22/03/1999
Tuổi : 25
Đến từ : Tp Hồ Chí Minh

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty2/10/2016, 21:59

up chap mới đi bạn ơi  :cheer:
mình tung bông nè  :cheer:
drop bleach lâu rồi nay có chap mới làm tình yêu ichiruki bùng lên mãnh liệt quá  :cheer: 
đừng drop mà mình xin đó  :crazy:
Về Đầu Trang Go down
VnDrag

VnDrag

Nam Tổng số bài gửi : 381
Birthday : 26/09/1995
Tuổi : 28
Đến từ : Karakura Town :))

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty29/12/2016, 15:36

Xin chào mình đã quay lại để lấp cái đống hố mình đào đây =))) Như đã nói, thề không drop, chỉ không biết bao giờ mới có chap mới thôi =))))
Thực ra dạo này nghỉ học rồi nên rảnh nhiều, chất xám tràn ra cũng không đủ nhưng dù sao ngồi viết vẫn đỡ hơn ăn không ngồi rồi =)))
À mới nhận ra ở trên viết lộn số chương nên phải sửa lại hết rồi =))
Hình như ở đâu đó trên kia cũng ghi Ichimaru Gin là lãnh chúa =)) Mình bị nhầm, mình sửa sai rồi, mình xin lỗi =))))))))))))))))))))

Chương 4: Pháo đài Enma Koorogi

Kurosaki Ichigo đang ngồi trong phòng giam sâu dưới lòng đất của lâu đài Enma Koorogi.

Tại sao hắn lại ở đây? Ừ thì, hắn sập bẫy người ta.

Hắn thở dài ngó lên trần nhà.

Kế hoạch ban đầu chỉ là đưa Kuchiki vào thành, xâm nhập được vào sát với Tosen Kaname để nhân cơ hội ám sát hắn. Không ai ngờ Tousen đã giăng bẫy ngược để tóm gọn cả ba người.

Đúng vậy. Cả ba người. Grimmjow đang ngồi hậm hực với Ulquiorra ở góc bên kia phòng giam.

“Tại sao cậu vẫn có thể bình thản được đến thế vậy?” Anh gầm ghè với Ulquiorra, rõ là đang tìm cách trút sự tức giận lên đầu kẻ vẫn đang bình thản nhắm mắt và dựa lưng vào tường đá lạnh lẽo của phòng giam kia “Ít ra cũng phải tỏ ra tức giận một chút chứ, một chút thôi cũng được! Chúng ta bị sập bẫy và bị bắt giam mà!! Tại sao không tỏ thái độ gì hết vậy?”

“Giờ này có tỏ thái độ chúng ta cũng có thoát ra ngoài được đâu.” Ulquiorra trả lời một cách đơn giản “Cách tốt nhất bây giờ là đợi Ishida và Chad nghĩ cách đưa chúng ta ra ngoài.”

“Thật tình, đúng là số chó. Giờ Kuchiki Rukia đã không còn là con tin nữa rồi, còn chúng ta thì cũng chẳng ám sát nổi Tosen Kaname, một cọng tóc của hắn cũng không đụng đến được. Kurosaki! Cậu có muốn nói gì không?!”

“Không.”

Hắn trả lời gọn gàng. Cứ mặc kệ cho Grimmjow nổi cơn tam bành lên, chán rồi anh ta cũng ngừng thôi. Hắn lại thở dài.

Hôm đó, Chad và Uryuu giả bộ áp tải ba người và hộ tống Kuchiki Rukia vào trong lâu đài của Tosen. Đến cổng, họ bị chặn lại, Chad và Uryuu được đưa tiền thưởng vì đã bắt được phiến quân, còn lại bốn người được đưa vào trong sảnh lớn.

Đi chưa đến nơi thì Rukia bị tách ra. Chắc là quân hầu nhận được lệnh hộ tống cô đi về khu khác. Còn lại ba người được đưa đến gặp Tosen.

Dù sao thì các tờ lệnh truy nã cũng đã ghi rõ ràng rằng phiến quân sẽ được đem ra xét xử công khai ngay khi bị bắt.

Cửa mở. Ichigo bị đẩy vào phòng cùng với Grimmjow và Ulquiorra.

Ichigo khẽ liếc mắt nhìn quanh.

Tại sao căn phòng này lại không có một ai vậy? Chẳng phải họ sẽ bị đem ra xét xử công khai sao?

Ichigo ngẩng đầu lên.

Người ngồi trên ngai lãnh chúa không phải là Tosen Kaname. Mà là Aizen Sousuke. Hai người đứng bên cạnh là Ichimaru Gin và Tosen Kaname.

“Chẳng phải đây là thủ lĩnh phiến quân, Kurosaki Ichigo đấy sao.” Aizen nhếch mép “Chào mừng đã tới với Enma Koorogi.”

“Lãnh chúa Aizen…”

“Ồ, Gin, cậu nhìn xem, kia có phải là Grimmjow Jeagerjaques và Ulquiorra Cifer không?”

“Dạ, đúng vậy.” Gin cúi thấp người, miệng vẫn nở nụ cười rộng đến tận mang tai khi trả lời câu hỏi đó. Mắt vẫn khép hờ, đủ để nhìn thấy đường. Vẫn là hình ảnh quen thuộc nhiều năm trước đã in sâu trong tâm trí của Grimmjow và Ulquiorra.

“Tướng quân Ichimaru…”

“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Aizen nói tiếp “Ta đã nhìn thấy được trước tương lai phản bội của các ngươi. Kể cả từ trước khi các ngươi từ chối phục vụ cho Kaname. Cũng chẳng sao, tiếc cho các ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội được sống trong nhung lụa thôi.”

Aizen đứng dậy, bước xuống khỏi ngai, tiến tới nâng cằm Ichigo lên. Ánh mắt của hai người xói thẳng vào nhau

“Còn cậu, Kurosaki Ichigo, nếu không nhờ có cậu, ta sẽ chẳng bao giờ bắt được Kuchiki Rukia. Ta chưa một lần nào có cơ hội, vì Kuchiki Rukia luôn ở nơi cẩn mật nhất trong cung điện của lãnh chúa Kuchiki Byakuya. Cô ta luôn được đặt dưới sự giám sát cẩn mật. Ta chưa bao giờ ra tay vì còn ngại lãnh chúa Kuchiki. Lần cô ta vào rừng cùng với công chúa Orihime, ta đã định hành động, nhưng rồi các cậu lại nhanh hơn ta một bước.”

Là sao?!

Ichigo nhìn Aizen. Người đàn ông này đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất hiền từ.

Nhưng ẩn sâu trong tròng mắt của y là một tia sáng độc địa.

“Lãnh chúa Aizen… ngài vừa nói gì?” Grimmjow ngẩng mặt lên nhìn Aizen. Anh căm thù Tosen Kaname, nhưng lại chưa từng có ý nghĩ thất lễ với Aizen Sousuke. Vậy mà người đàn ông này, người đàn ông này vừa nói gì vậy?

Y có ý định bắt cóc Kuchiki Rukia ư? Nhưng mục đích là gì?

“Chắc hẳn các ngươi đang nghĩ tại sao ta lại hành động như vậy. Mục đích của ta là gì? Xin lỗi vì đã phá tan mộng tưởng của hai ngươi, Ulquiorra, Grimmjow, nhưng ta chưa bao giờ là một người tốt cả. Ta chỉ là một kẻ đang chờ đợi thời cơ thôi.”

Y quay lại chiếc ngai, nhẹ nhàng ngồi xuống và nói tiếp

“Mục đích cuối cùng của ta là lật đổ nhà vua. Nhưng trước đó, ta cần phải thâu tóm toàn bộ bốn vùng đất. Tosen Kaname đã luôn là người của ta, Kurotsuchi Mayuri thì là một gã điên không hề có yếu điểm. Chỉ còn lại Kuchiki Byakuya. Nhược điểm lớn nhất của hắn là Kuchiki Rukia.”

Ichigo liếc nhìn sang hai người còn lại. Họ có vẻ chưa chấp nhận nổi sự thật này. Bằng chứng là họ vẫn nhìn trân trân về phía Aizen, không cả chớp mắt. Aizen tiếp tục câu chuyện

“Kuchiki Rukia sẽ là con bài giúp ta hạ gục Kuchiki Byakuya. Khi ta đã thâu tóm được ba vùng đất, dù muốn hay không, Kurotsuchi Mayuri cũng phải chịu khuất phục. Từ đó ta sẽ lật đổ triều đình, nắm quyền thống trị.”

“Nếu mục đích của ngươi là vậy, tại sao ngay từ đầu không nhắm vào Orihime Inoue?” Ichigo hỏi “Ta chắc chắn rằng ngươi có thừa cơ hội khi công chúa trên đường di chuyển từ hoàng cung đến lâu đài của lãnh chúa Kuchiki…”

“Vì sao à.” Aizen gõ cằm, rồi nở một nụ cười “Vì sao à. Ta sẽ nói cho ngươi một bí mật nhé, Kurosaki Ichigo.”

Y lại bước xuống gần Ichigo, cúi người xuống và thì thầm vào tai hắn

“Bởi vì… Orihime Inoue không phải là công chúa.”

“Cái gì!?”

Mắt Ichigo mở lớn. Orihime Inoue… không phải công chúa?

“Đúng vậy.” Aizen đứng thẳng dậy “Đức vua đã cố gắng hết sức để giữ kín bí mật này, nhưng ta đã biết từ rất lâu, rằng Orihime Inoue không mang dòng máu hoàng tộc. Danh xưng công chúa là để che mắt thiên hạ. Đức vua quả là đã có một người con gái, nhưng công chúa mang dòng máu của ông ta đã mất tích từ rất lâu rồi. Bởi vậy, Orihime, lúc công chúa mất tích thì chỉ mới có ba tuổi, được dựng lên để mang danh nghĩa công chúa. Chỉ mang danh nghĩa, thế nên cô ta chưa từng được thực sự coi trọng trong cung. Ta đảm bảo, nếu có giết cô ta đi, nhà vua cũng chẳng thèm đoái hoài.”

Sao lại có thể… Quá nhiều thông tin ập đến với Ichigo, ngay lúc đó hắn cảm thấy tê dại.

“Cho ngươi biết như vậy là đủ rồi. Dù sao, ba ngày nữa, ngươi cũng sẽ chết. Cùng với hai tên đồng bọn của ngươi.”

Aizen quay về phía Ichimaru

“Ta nghe nói phiến quân còn hai người nữa. Phải truy lùng bằng được. Còn đội Vizard liên quân với chúng, phải theo dõi cẩn thận. Nếu chúng có động thái chống đối, giết hết cho ta.”

“Rõ.”

Ichimaru cúi đầu, rồi quay người đi khỏi căn phòng.

“Kaname, tống giam chúng.”

“Vâng.”

“Ta sẽ mời lãnh chúa Kuchiki đến vào ngày hành quyết, để hắn ta cũng được chứng kiến cái chết của kẻ đã bắt cóc em gái hắn ta.”

Vậy là chính lãnh chúa Kaname đã áp giải ba gã phiến quân xuống phòng giam. Khi khóa cửa lại, y ghé sát mặt vào chấn song

“Hi vọng các ngươi sẽ cảm thấy bóng tối này thật tuyệt diệu. Giống như ta vậy.”

Rồi y đi lên những bậc thang, bước ra khỏi hầm ngục.

Chuyện xảy ra cũng cách đây vài giờ rồi. Grimmjow sau khi chửi bới loạn xạ cũng đã quyết định ngồi yên lặng.

Thanh đoản kiếm Ichigo giấu trong lần áo đã bị tước mất từ lúc mới bước vào lâu đài. Cũng may là lính gác không tra hỏi Uryuu và Chad về thanh đoản kiếm đó. Nhưng như thế này cũng đồng nghĩa với việc cả ba người trong ngục giờ hoàn toàn nằm ở thế bị động. Không có một phương tiện nào để chống cự. Không một ai trong số họ giỏi về quyền đạo cả. Ít nhất phải cầm được một thứ vũ khí trong tay mới có thể thi triển võ thuật.

Thế là chết cứng ở đây rồi. Ichigo cố gắng bình tĩnh, hắn hít thở sâu và hết sức hi vọng Uryuu có thể để ý được sự bất thường. Nếu không, cũng phải có cách gì để truyền được tin ra ngoài cho hai người đó.

“Grimmjow, Ulquiorra, trong hai người có ai còn tiền không?”

“Nghĩ sao đi ám sát lại mang tiền?”

Ulquiorra hỏi

“Cậu định mua chuộc quản ngục à?”

“Nhờ đưa tin chắc cũng không mất quá nhiều tiền đâu.”

“Cậu có mang tiền không?”

“Tôi chỉ còn một đồng bạc.”

“Tôi cũng còn hai đồng thôi. Cứ đợi xem thế nào.”

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Và Ichigo bất chợt nhận ra mình đã chuyển sang lo lắng cho Rukia từ lúc nào không hay.
Không sao, cô ta bị Aizen bắt làm con tin, đến tận ngày hành quyết lãnh chúa Kuchiki mới tới đây, cô ta sẽ yên ổn thôi.

Kuchiki Rukia. Rukia. Hắn muốn nói ra thành tiếng cái tên đó. Tên của cô. Rukia. Kuchiki Rukia.

Đâu đó sâu trong lòng, hắn cảm thấy thật tiếc nuối, nếu như hắn chết đi.

[To be continued...]
Về Đầu Trang Go down
http://ryanmccain30.blogspot.com/
ngok



Tổng số bài gửi : 79

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty9/11/2018, 01:26

Wow, drop rồi phớ hơm? :)))))) nhưng tui hiểu mà, hơm sao hết!!!
Về Đầu Trang Go down
VnDrag

VnDrag

Nam Tổng số bài gửi : 381
Birthday : 26/09/1995
Tuổi : 28
Đến từ : Karakura Town :))

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty28/4/2019, 21:39

Xin chào, mình chỉ vào để nói vẫn chưa drop thôi =)))))) Đang ở đâu đó gần chương 6 =))))))))))))))))))

Nhân tiện spam thì spam cho trót =)))) Xin lỗi vì nội dung nhảm nhí bên dưới =)) Mình hết sái viết những thứ nghiêm túc mất rồi, một câu chuyện buồn thực sự :))


***
Có tiếng kim loại chạm vào nhau. Ai đó đang gõ vào chấn song. Có vẻ đã đến giờ ăn rồi.
Ichigo nhào ra phía ô cửa, lo rằng chậm một giây thì người vừa mới đến sẽ bỏ đi. Dù cho có là ai, có đồng ý hay không, thì cũng phải thử thuyết phục, bằng mọi giá. Chỉ còn ba đồng bạc để mua chuộc bất kì một ai, để họ đưa tin cho Chad và Uryuu ở ngoài thành.
Ngay từ đầu, tại sao hắn lại ngoan cố thực hiện một kế hoạch rõ ràng không có phần thắng như thế này?
Tatsuki đã khẳng định rằng hai em gái của hắn không ở trong lâu đài, vậy thì thực hiện điều Kuchiki Rukia nói chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
À, có lẽ vì trong lòng hắn vẫn còn có phần hoài nghi thông tin của Tatsuki.
Chuyện đó để sau. Trước mắt phải tìm cách thoát ra ngoài đã.
“Này!”
Hắn nhỏ giọng gọi. Người vừa đưa cơm đến là một kẻ có thân hình khá bé nhỏ, nếu so với thước vóc của hắn. Trong hành lang tối om của nhà ngục chỉ có mình tên đó, và hắn thấy tên kia giật nảy mình.
“Dạ?”
Dạ?
Tại sao lại là ‘dạ’?
“Tên kia, quay lại đây!”
Ichigo nghĩ thầm ngay sau đó, ừ đúng rồi, hắn chỉ là một tên đưa cơm thôi mà.
“…”
Tên kia quay trở lại chỗ song sắt. Ichigo đợi y đến gần rồi nói
“Ngẩng mặt lên. Ngươi tên…”
Chưa hết câu thì hắn khựng lại. Khi gã đưa cơm ngẩng mặt lên theo yêu cầu của Ichigo, ngay lập tức hắn nhận ra người này.
“Hanataro!”
Người tên là Hanataro lại giật mình
“Sao anh… biết tên tôi?”
“Hanataro! Tôi, Kurosaki Ichigo đây!! Cậu không biết gì về chuyện Aizen tống tôi vào ngục sao?”
“Kurosaki… Ichigo? A, con trai đại nhân Kurosaki Isshin!”
Ngày mà cha của Ichigo, Kurosaki Isshin, bị tước chức, hắn đã bắt đầu đi làm thuê cho các nhà quý tộc trong vùng. Hắn gặp Yamada Hanataro khi đang làm công việc thứ ba. Cả hai cùng được giao cho chăm sóc ngựa. Đêm nào hắn và Hanataro cũng nằm ngủ trên đống rơm ở góc trong cùng của chuồng ngựa. Hanataro yếu hơn hắn, vì thế nên bao giờ hắn cũng gánh bớt cho cậu ta vài việc để cậu ta không bị kiệt sức.
“Cậu nhớ ra tôi rồi! Hanataro, cậu làm ở đây từ khi nào thế?”
Hanataro nhìn ra sau lưng xem có ai không, sau đó mới quay lại trả lời
“Sau khi cậu biến mất tầm ba năm. Bố mẹ tôi cuối cùng không thoát khỏi dịch bệnh, và tôi cũng không đáp ứng được yêu cầu của ông chủ nữa, thế nên tôi bị đuổi ra khỏi nhà chủ. Có một lần tôi trú mưa ở trước hiên khu bếp tù, bếp trưởng khi ấy thương tình nên xin cho tôi vào làm đưa cơm, còn dạy cho tôi cách nấu ăn nữa. Mà cậu, từ ngày dấy lên tin có phiến quân, tôi chưa bao giờ nghe thấy được tin tức cậu ở quanh vùng đất này. Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, lại còn bị giam thế này?”
“Chuyện dài lắm.” Ichigo liếc một cái ra sau lưng Hanataro, rồi lại hạ giọng khẽ khàng hơn nữa “Nghe này, tôi có việc cần nhờ cậu. Tôi cần phải thoát ra khỏi đây, nhưng không thể nào ba người chúng tôi có thể tự mình làm được. Có hai người nữa trong phiến quân, có lẽ là đang hạ trại đâu đó ở bìa rừng, ngay bên ngoài thành. Nếu có thể, cậu hãy giúp tôi báo tin cho họ về tình hình của chúng tôi, được không?”
“Chuyện này…”
“Chuyện này rất quan trọng. Hanataro, mạng sống của tôi nằm cả trong tay cậu. Ba ngày nữa, Aizen Sousuke sẽ xử tử chúng tôi. Khi ấy, bè lũ của hắn sẽ ngang nhiên lộng hành, rồi cả vương triều này sẽ tan nát mất!”
“Aizen Sousuke? Tại sao lại liên quan tới cả lãnh chúa Aizen vậy?”
Ichigo nhướng mày
“Cậu không biết gì về mối liên hệ giữa Aizen, Ichimaru và Tousen sao?”
“Nhiệm vụ của tôi trước giờ chỉ là ở trong bếp và nhà ngục này.” Hanataro lắc đầu “Tôi không được cho biết gì cả. Bếp trưởng cũng cấm tôi tuyệt đối không được lên phòng ngai, càng không được đến gần nơi ngài Tousen nghỉ ngơi. Mà, hầu hết người hầu như chúng tôi đều bị cấm bén mảng đến những nơi ấy.”
“Ra vậy.”
“Vậy… tôi phải đưa tin thế nào?”
Ichigo đưa mắt nhìn thẳng vào mắt của Hanataro
“Cậu đồng ý giúp tôi à?”
“Vì cậu là người đã cứu tôi trong lúc khó khăn nhất, thế nên bây giờ tôi nhất định sẽ giúp cậu. Tôi cần phải làm gì?”
Ichigo rút sợi dây đang buộc tóc xuống. Đó là một sợi dây dệt thổ cẩm mà hắn có được sau một trận giao tranh khốc liệt ở vùng đất phía Nam. Là sợi dây chiến lợi phẩm hắn thu của Sarugaki Hiyori, nữ tướng dưới quyền Hirako Shinji. Mọi người trong phiến quân ai cũng biết về sợi dây này.
“Cậu chỉ cần cầm sợi dây này đến tìm họ thôi. Một người rất cao lớn, da ngăm đen, tóc dài che mắt. Một người trông thư sinh, tóc buộc sau lưng, đeo một con dao găm bằng bạc ở hông phải. Đưa cái này ra cho họ, rồi nói cho họ biết về tình hình của chúng tôi.”
“Được rồi. Tôi đi đây.”
Hanataro quay lưng đi. Cũng vừa lúc, vì từ xa có người đang đi tới. Nhưng Ichigo vẫn cố hỏi thêm một câu
“Hanataro, hai em gái tôi có ở đây không?”
“Em gái cậu…”
Thế nhưng, Hanataro không nói thêm gì nữa.
Em gái tôi… làm sao?
Ichigo đứng ngây ra bên cửa.
“Đi đâu cũng gặp người quen nhỉ, Kurosaki.” Hắn nghe tiếng Grimmjow nói. Ichigo quay trở lại chỗ cũ cùng với khay cơm, ngồi xuống rồi nói
“Thì tôi quan hệ tốt. Còn anh thì không. Vậy thôi.”
“Thằng nhãi…”
“Ăn cơm!”
Hắn ngắt lời Grimmjow. Sau khi gầm ghè điều gì đó về việc “đợi xong chuyện lớn ta giết mi”, Grimmjow cũng cùng Ulquiorra ngồi xuống cạnh khay cơm. Ba người chắp tay lại.
“Cầu cho hôm nay không phải bữa cuối!”
“Aizen chẳng bảo ba ngày nữa mới giết cơ mà?”
“Biết đâu được với hắn ta. Cậu và tôi phụng sự đã nhiều người, rất nhiều năm, chẳng có ai nghi ngờ Aizen một mảy. Thế mà giờ hắn lộ bản mặt ra đấy, có ngỡ ngàng không.”
“Dù sao thì tôi cũng tin vào chữ tín của hắn.”
“Tôi chẳng tin một tên quý tộc nào trên đời này hết.”
“Ừ, vì thế nên nhãi mới làm phản, tụi này hiểu rồi.”
Ichigo nhai trệu trạo thứ cơm tù khô khốc, hi vọng Hanataro sẽ tìm được Chad và Uryuu.
Trong khi ba người vừa cãi nhau vừa nhai cơm tù ở nơi sâu nhất của nhà giam thì Kuchiki Rukia, ngay lúc này cũng đang ăn một bữa cơm, lại đang bị giam lỏng ở căn phòng cao nhất tòa lâu đài. Cô được đưa lên đây bằng một hệ thống ròng rọc chứ không phải bằng thang. Tòa tháp này không có thang. Đồng nghĩa với việc cô chính thức bị giam cầm ở đây. Cô hiểu điều đó. Chỉ một điều cô không biết, đây là lệnh của Aizen Sousuke. Cô vẫn nghĩ rằng việc này do Tousen Kaname thực hiện.
Cô đã chờ ba người Ichigo đến đưa mình ra khỏi phòng, thế nhưng đã gần một ngày trôi qua mà vẫn không thấy họ. Ban đầu, cô còn nghĩ là do họ không tìm được cô ở đây, dù sao đây cũng là một tòa lâu đài rộng lớn. Thế nhưng thời gian càng trôi đi, cô càng có cảm giác kế hoạch của họ đã thất bại.
Có tiếng ròng rọc. Có người đến.
Rukia quay lại giường, kéo chăn lên đến tận cổ. Cô nằm quay lưng về hướng ròng rọc. Một lát sau đó thì tiếng bánh ròng rọc quay ngưng lại. Thay vào đó là tiếng bước chân. Có lẽ là hai người.
“Ngươi sẽ là người chăm sóc Kuchiki Rukia. Nếu cần di chuyển thì kéo sợi dây ở đây ba lần. Nếu chưa có ai kéo sợi dây trở xuống thì chưa sử dụng ròng rọc được. Nhớ đấy.”
Là giọng của Aizen Sousuke. Lãnh chúa Aizen làm gì ở đây?
Cô nhớ lại lời của Ulquiorra. Thời gian này có thổ phỉ, vậy nên Aizen sẽ đến chi viện cùng với Ichimaru Gin. Thế nhưng, tại sao lại phải giam lỏng cô ở đây?
Cô nghe có tiếng phụ nữ trả lời. Sau đó tiếng bánh ròng rọc lại vang lên, kít, kít.
Trong căn phòng bây giờ còn hai người phụ nữ.
Về Đầu Trang Go down
http://ryanmccain30.blogspot.com/
CØDE :Emperor

CØDE :Emperor

Tổng số bài gửi : 29
Đến từ : Eden

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty29/4/2019, 15:42

:ooo:  :ooo: :ooo:
Về Đầu Trang Go down
ngok



Tổng số bài gửi : 79

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty30/4/2019, 12:16

Thấy cô Drag đăng chap mới làm tôi phải kiếm lại nick với mật khẩu để comment nè 🤣🤣🤣🤣
Về Đầu Trang Go down
VnDrag

VnDrag

Nam Tổng số bài gửi : 381
Birthday : 26/09/1995
Tuổi : 28
Đến từ : Karakura Town :))

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty1/5/2019, 21:34

Chào các cậu =)) Thực ra thì vì cái fic này đang có tiến độ rất chậm nên nếu các cậu vẫn còn muốn comment thì tớ còn nguyên một cái series Facebook mới để up nha =)) Dù sao cũng trống huơ có ai đâu =)) 
Hi vọng tới hè sẽ có hứng để viết tiếp câu chuyện này =))
Về Đầu Trang Go down
http://ryanmccain30.blogspot.com/
Luze

Luze

Tổng số bài gửi : 1

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty5/5/2019, 23:39

Cứ quăng lên đi cô ơi, còn có cái mà đọc giữa cuộc đời buồn chán này :o
Về Đầu Trang Go down
VnDrag

VnDrag

Nam Tổng số bài gửi : 381
Birthday : 26/09/1995
Tuổi : 28
Đến từ : Karakura Town :))

[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty26/11/2021, 00:38

Chào quý vị và các bạn =)) Đã hai năm hơn rồi, nhưng cháu Drag rảnh vẫn hơi tự hào vì còn giữ được lời hứa không drop fic =)) Sắp sửa có anime arc Thousand Year Blood War nên dạo này cơn bấn quay lại với cháu. Tất nhiên cơn bấn đó không đủ để khiến cháu hết tức cái kết, chỉ đủ để cháu viết tiếp vài cái fic thôi =))
9 năm trước lúc mới viết mình dự định viết dài lắm cơ :)) Thực ra plot vẫn còn nhiều, còn triển khai được dài, nhưng viết dài quá thì mình quên phần trước mình viết cái gì, cho nên chắc là cũng sắp hết rồi á =)) Tầm mười chương nữa chắc thế =)) Nếu các bạn vẫn còn đọc thì mình xin cảm ơn =))
Nhân tiện vì lú chương mà lười sửa bài cũ nên mình xin phép thông báo chương này là chương 6 không phải 5 nhé ạ =)) 
______________________
Chương 6: Hành quyết
Hanataro lẻn ra khỏi kinh thành vào lúc trời xẩm tối. Cậu nắm chặt sợi dây thổ cẩm trong tay, hít một hơi, sau đó chạy về phía khu rừng.
Cậu ghét rừng.
Hai năm trước, Hanataro bị một băng cướp chặn đường. Cậu bị chúng trói cứng vào một thân cây cổ thụ sau khi đã cướp sạch tiền bạc, sau đó thì bị bỏ mặc lại cho thú dữ. Nhưng thật may mắn cho Hanataro, sau hai ngày vất vưởng ở chỗ chiếc cây cổ thụ, cậu được một người thương nhân tìm thấy. Người này đi lạc trong rừng, và đã cứu thoát cậu, còn thương tình cho cậu một bữa cơm cho no bụng, sau đó cả hai cùng tìm đường quay lại kinh thành.
Khi Hanataro hỏi tên người thương nhân, thì nhận lại được cái tên Hyakushi. Nhưng cậu không tin đó thực sự là tên của người này. Tuy nhiên, cậu không gặng hỏi thêm. Nếu họ đã không muốn nói, thì cậu cũng không ép.
Khi Hanataro đến được gần bìa rừng, trời đã tối. Đêm nay không có trăng. Bầu trời mịt mù, và cậu còn cảm nhận thấy một làn gió mang mùi mưa.
Sắp bão rồi.
Hanataro đốt bó đuốc mình đã chuẩn bị sẵn, sau đó bắt đầu đi dọc bìa rừng. Không có phương hướng cụ thể, vì thế cậu chỉ biết vừa đi vừa hi vọng sẽ sớm tìm thấy người cần tìm mà thôi.
“…”
Có tiếng sột soạt ở phía bên trái cậu. Hanataro giơ đuốc về phía đó.
Một con thỏ.
Sao lại có thỏ ở chỗ này nhỉ?
“Bắn đi, Ishida!”
Hanataro ngẩng đầu lên. Có thứ gì đó vừa loáng lên trong tầm mắt cậu.
Vút!
Một mũi tên bắn tới, trúng giữa đỉnh đầu con thỏ!
Hanataro lạnh toát mồ hôi. Không nhìn thấy ai đã bắn mũi tên đó.
Có tiếng bước chân chạy tới.
Hanataro lùi một bước về sau. Trước mắt cậu hiện ra hai người đàn ông. Một người cao lớn, da ngăm đen, tóc phủ che mắt. Người còn lại thấp hơn, trắng trẻo hơn, tóc dài buộc túm sau lưng.
Đây là hai người mà cậu cần tìm!
“Ủa, sao lại có người ở đây?”
Người thư sinh nhìn cậu. Anh ta quên cả nhắc con thỏ lên. Trên tay cầm cây cung, có vẻ đây chính là người đã bắn mũi tên ban nãy. Và đây cũng không phải giọng đã phát ra trong rừng lúc vừa rồi. Vậy người này là Ishida.
Trong các tấm lệnh truy nã dán trong thành, tên đầy đủ của anh ta là Ishida Uryuu.
“Anh là… Ishida Uryuu phải không?”
Cổ họng Hanataro khô rát. Người kia nhìn cậu.
“Ngươi là ai? Sao giờ này lại ở đây? Sao lại biết tên ta?”
“Ishida, tôi nghĩ khắp kinh thành đều dán đầy lệnh truy nã chúng ta.”
“Nhưng chưa ai biết mặt tôi hết. Các tờ lệnh truy nã chỉ có tên tôi mà thôi.”
“Nhưng… nhưng anh đúng là… Ishida Uryuu phải không?”
Hai người kia quay lại nhìn cậu. Sau đó xác nhận.
“Phải, ta là Ishida Uryuu.”
“Tôi… tôi là Yamada Hanataro.” Hanataro nuốt nước bọt thêm một lần nữa. “Tôi là bạn của Kurosaki Ichigo.”
“Bạn của Kurosaki?”
Hanataro chìa sợi dây thổ cẩm đã nắm trong tay đến đẫm cả mồ hôi ra. Người cao lớn nói.
“Đây là sợi dây của nữ tướng Sarugaki.”
“Cậu biết sợi dây này à?”
“Đây là một trong số những chiến lợi phẩm trong trận giao đấu giữa Ichigo và thủ lĩnh quân thổ phỉ ở miền Nam, Hirako Shinji.” Người cao lớn trả lời, cầm sợi dây lên, đưa ngang tầm mắt. Sau đó, người cao lớn cúi đầu xuống một chút, nhìn về phía Hanataro. “Ichigo đang ở đâu?”
“Ichigo bị mắc bẫy, hiện đã bị Aizen giam giữ, ba ngày nữa sẽ tử hình. Nếu không tính đêm nay thì chỉ còn hai ngày nữa.”
“Cái tên đần độn này!” Ishida Uryuu tặc lưỡi. Sau đó anh giật mình hỏi lại. “Khoan, hắn bị ai giam giữ cơ?”
“Là lãnh chúa Aizen.”
Hanataro tóm tắt những gì mình đã được truyền đạt từ Ichigo.
“Vậy ra Tousen cũng chỉ là một con tốt thôi sao?”
“Giờ tính sao đây?” Người cao lớn hỏi Uryuu. Hanataro nhớ rằng trong lệnh truy nã còn một cái tên nữa. Hiện giờ, Ichigo, Grimmjow và Ulquiorra đều đang ở trong ngục, Ishida Uryuu là cung thủ thư sinh, vậy người còn lại là Sado Yasutora.
“Kurosaki muốn chúng ta hỗ trợ để thoát ra khỏi ngục.” Uryuu cúi đầu ngẫm nghĩ. “Nhưng tôi chắc chắn hiện tại, lâu đài đang được canh gác rất cẩn mật. Không dễ gì lao vào đó và cướp ngục đâu.”
“Chúng ta thật sự không có cách nào để lẻn vào lâu đài sao?”
“Hiện tại lính canh có mặt ở mọi ngóc ngách trong lâu đài.” Hanataro rụt rè lên tiếng. “Bởi vì ngoài, canh gác phiến quân, họ còn đang canh chừng nghiêm cẩn ngọn tháp phía Tây, hiện đang bảo vệ một người cũng rất quan trọng.”
“Bảo vệ cái con khỉ khô!” Uryuu nhổ một bãi nước bọt xuống đất. “Tôi đoan chắc chúng đang giữ Kuchiki Rukia làm con tin trên ngọn tháp đó! Nếu đúng như những gì cậu kể, thì Aizen muốn dùng Kuchiki làm con bài tráo đổi quyền lực, để uy hiếp anh trai cô ta, chính là lãnh chúa Kuchiki Byakuya. Hiện tại, lãnh chúa Tousen đã đứng về phía hắn, chỉ cần Kuchiki Byakuya chịu thỏa hiệp là hắn ngay lập tức có đủ sức mạnh để thôn tính toàn bộ lãnh thổ, và cướp ngôi vương!”
Hanataro đổ mồ hôi lạnh. Một âm mưu lớn. Một âm mưu mà cậu không nghĩ một người với vẻ bề ngoài như Aizen lại có thể nghĩ ra. Trong tưởng tượng của cậu, Aizen Sousuke là một vị lãnh chúa hiền lành, một người luôn lo nghĩ cho những người xung quanh. Một người như thế, hóa ra lại là một kẻ thâm hiểm với những thứ mưu đồ thâu tóm vương quốc, phản loạn để chiếm quyền, có âm mưu chiếm ngôi vương.
Chẳng một ai nghĩ đến điều đó cả.
“Yamada, có cách nào để tiếp cận tòa tháp đó không?”
Nghe Uryuu hỏi, Hanataro ngẩng đầu lên. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu lắc đầu.
“Không có. Lính gác đi tuần quanh ngọn tháp đó cả ngày lẫn đêm. Tôi nghe nói còn có một người ở cùng với nhân vật quan trọng trên tháp nữa.”
“Vậy, tôi chỉ muốn biết một điều nữa thôi. Cậu có thể đưa chúng tôi vào lâu đài không?”
Mắt Uryuu sáng lên. Hình như anh đã có cách.
“Anh định làm gì?”
“Đầu quân làm lính gác cho lâu đài.”
Tức là, Uryuu dự định sẽ triệt hạ vài tên lính gác, và thế vào chỗ chúng.
“Ngộ nhỡ có người nhận ra chúng ta…”
Uryuu ngắt lời nói lưỡng lự của Sado Yasutora.
“Đảm bảo rằng chưa một ai trong kinh thành đó biết mặt chúng ta cả. Mà nếu cậu còn lo lắng thì… tôi quen một bậc thầy cải trang. Không sao đâu. Trong ngày mai ta có thể lọt vào lâu đài.”
Tiếng sấm nổ. Chớp nhá ngang bầu trời.
Cơn mưa đang kéo đến.
***
“Tiểu thư Kuchiki.”
Một giọng nữ vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng đã yên vị từ lúc Rukia bị đưa vào căn phòng trên tháp này. Cô nhìn về phía phát ra giọng nói. Trước mặt Rukia là một người phụ nữ, có lẽ cũng đã gần độ tuổi ba mươi, tóc dài màu xanh, dưới mắt có một thứ như vết bớt đỏ. Người phụ nữ cúi đầu chào cô.
“Tiểu thư Kuchiki. Đã đến giờ dùng bữa.”
Nelliel Tu Odelschwanck. Đó là tên người chăm sóc cô mấy ngày nay. Cái tên này khác hoàn toàn so với những cái tên như Kurosaki Ichigo, hay Kuchiki Rukia. Nó giống tên của Grimmjow và Ulquiorra hơn.
Trước đây, lãnh thổ của vương quốc vốn không có vùng đất phía Đông này. Lãnh thổ phía Đông trước kia thuộc một tộc người da trắng, mũi cao, khi đứng với họ, những người như Rukia rõ ràng khác một trời một vực. Hơn một thế kỉ trước, người trị vì vương quốc quyết định chiếm nốt vùng đất phía Đông về cho mình. Một trận chiến kéo dài năm năm diễn ra, cuối cùng thì nơi đã từng là một vương quốc khác biến thành vùng đất phía Đông như hiện tại.
Nelliel, Grimmjow và Ulquiorra là con cháu của tộc người từ xa xưa ấy. Đó là lý do cho sự khác biệt cả về tên gọi lẫn vóc dáng của họ.
Rukia ngồi dậy. Ngoài trời đang đổ mưa.
Trời mưa liên tục đã hai ngày nay rồi. Vẫn chẳng thấy Ichigo đâu cả. Đến giờ, Rukia có thể khẳng định là ba người họ đã gặp chuyện. Hơn nữa, người đang giam cầm họ có thể chẳng phải là Tousen Kaname, mà là Aizen Sousuke. Cô suy luận điều đó chỉ từ lời Aizen dặn Nelliel hai ngày trước.
Rukia muốn hỏi Nelliel về chuyện Ichigo có thể đã bị bắt. Hoặc đã bị hành hình. Có thể lắm, hắn là phiến quân mà. Hắn cũng gan quá đi, dám làm phản dù chỉ có năm người. Cô mới chỉ đi cùng hắn ít lâu, không hiểu rõ với năm người thì hắn đã khuấy đảo cả vương quốc kiểu gì. À không, trước ngày hắn bắt cô, Ishida Uryuu còn chưa xuất hiện. Tức là chỉ có bốn người. Bốn người đã khiến vương quốc chao đảo, đến độ những người có quyền tung ra tin đồn về sự xấu xa của họ, về sự tàn ác của họ, để che mắt dân chúng, dắt mũi toàn bộ người dân đất nước này.
Thế nhưng, cô không muốn hỏi. Cô không muốn nói chuyện kể từ lúc bị bắt vào đây. Cô biết Aizen đã giam lỏng cô tức là có mưu đồ, và một khi cô đã bị giam bởi Aizen, còn lâu mới có chuyện cô thoát được ra trước khi y đạt được mục đích. Anh trai của cô còn phải dè chừng Aizen vài phần. Dù y chưa từng tỏ ra là một kẻ có dã tâm, hay muốn làm hại bất kì ai trong vương quốc, Kuchiki Byakuya luôn luôn giữ khoảng cách với Aizen Sousuke.
Rukia nhìn bàn thức ăn đang ở trước mặt. Hai ngày nay cô không hề phải ăn uống khổ sở, đồ ăn dọn lên luôn là sơn hào hải vị. Đến cả việc vệ sinh thân thể cũng được làm hàng ngày. Nelliel chăm lo cho cô chu đáo, không nói một lời nào. Có lẽ người phụ nữ đó cũng biết được cô chẳng còn tâm trạng đâu mà bắt chuyện hỏi han.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời. Liền đó, sấm nổ đì đùng. Mưa trút xuống hơn cả thác đổ, và sấm sét cũng dựa vào đó mà ngày càng nổ dữ dội. Cứ như thể ông trời đang muốn trừng phạt ai đó vậy.
Rukia không biết rằng trưa mai sẽ là thời điểm hành hình ba người Ichigo. Nhưng trong lòng, cô đang có cảm giác như thể mình sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng. Như là mưa đang chuẩn bị mang đi điều gì đó rất quý giá của cô.
Hai người phụ nữ cứ ngồi lặng yên, đối mặt nhau qua chiếc bàn gỗ. Đồ ăn nguội dần, mưa ngày một lớn.
Đêm trôi dần về sáng. Trong giấc ngủ chập chờn, đôi mắt của Ichigo tiếp tục ám ảnh Rukia. Đó là ánh mắt cuối cùng hắn dành cho cô trước lúc đưa cô vào lâu đài. Đáng lẽ trước khi vào thành, cô nên dặn hắn cẩn thận. Hoặc giả, cô nên dứt khoát ở lại cùng ba người khi họ được đưa đến chỗ Tousen Kaname.
Nhưng, kể cả có làm được điều đó, đâu có gì thay đổi được chuyện Aizen Sousuke đã trên cơ tất cả. Kiểu gì y cũng sẽ khống chế được cô, sau đó tùy ý xử lý ba người còn lại.
Dù có vậy, cô vẫn nuối tiếc vì đã không thể nói được thêm lời nào với Kurosaki Ichigo.
Khi Rukia thức dậy, trời vẫn mưa xối xả. Mây đen giăng kín trời, đến độ chẳng phân biệt được giờ đang là sáng hay trưa.
Ngay lúc này, Kuchiki Byakuya đang trên đường đến Enma Koorogi theo lời mời của Tousen Kaname. Nếu như thời tiết thuận lợi, giờ này anh đã đến được bên ngoài thành, và đúng vào khoảng thời gian hành quyết phiến quân, anh đã ở ngay cạnh Tousen để chứng kiến cảnh những tên bắt cóc lìa đời rồi.
Thế nhưng, mưa giăng trắng trời đã chặn anh lại ở bên kia con sông lớn cách thành Đông những nửa ngày đường. Không có cách vượt qua con sông nước đang dâng cuồn cuộn, anh và cận vệ đành phải hạ tạm trại nghỉ chân, chờ cho đến lúc ngớt cơn mưa.
Còn ở ngay sát chân lâu đài, Uryuu và Chad trong bộ dạng giả trang đã hạ gục được hai tên lính gác có hình thể gần giống mình. Lính canh trong lâu đài không để tóc dài, nên đêm qua Uryuu đã vừa tặc lưỡi tiếc rẻ vừa cắt đi phần tóc đã nuôi gần năm năm. Tóc của Chad xoăn, cũng phải tỉa bớt để tránh gây chú ý. Cũng may đồng phục lính gác có cả mũ trụ bảo hộ, giấu bớt tóc đi cũng dễ.
Sau khi đã trói hai tên lính bất tỉnh và giấu kỹ vào một chuồng ngựa bỏ hoang cách khá xa lâu đài, Uryuu và Chad đi theo Hanataro vào bên trong. Họ đã canh ngay lúc giờ phát đồ ăn sáng để có cớ lẻn theo Hanataro xuống ngục.
“Yamada! Đi đâu thế?!” Một giọng nam giới gọi giật làm cả ba người cùng giật mình. Hanataro đang xách ba phần đồ ăn đã xếp trong cặp lồng gỗ quay lại hỏi.
“Anh Iemura, sao lại hỏi thế? Tôi mang đồ ăn cho tù nhân. Đến giờ rồi mà?”
“Mang đồ ăn gì nữa. Cả ba bị giải đi rồi. Nửa tiếng nữa hành hình.”
Thông tin như sét đánh ngang tai này khiến Uryuu và Chad chết đứng. Người đàn ông tên Iemura nheo mắt nhìn về phía hai người đang trong lốt lính, sau đó lại lớn giọng đuổi.
“Đi giùm đi! Các người bẩn thỉu như vậy, đứng ở đây mãi cho bẩn đồ ăn thức uống hay gì?! Có ba thằng tù mà ngày nào cũng phải có lính xuống hộ tống đưa đồ ăn, dơ bẩn chết đi!”
Uryuu và Chad chẳng cần đuổi cũng ngay lập tức bỏ khỏi căn bếp. Cả hai vẫn đang ở trong khuôn viên lâu đài, điểm khác biệt bây giờ là phải tìm cách cứu đồng bọn chỉ trong thời gian nửa tiếng. Kế hoạch cướp ngục tan thành mây khói, giờ Uryuu phải căng não hết cỡ, nghĩ thật nhanh cách ứng biến. Hanataro cũng chạy theo bọn họ một đoạn.
“Yamada, pháp trường ở đâu?”
“Ở phía Đông Bắc nếu tính từ nơi ta đang đứng.”
Chỉ kịp nói có vậy, Iemura đã lại lên tiếng quát tháo, nên Hanataro phải vội vã chạy trở lại bếp. Uryuu quay lại nói với Chad.
“Sado, đi tìm vũ khí đi! Cung tên tôi còn giấu ở bên ngoài, tôi sẽ đến pháp trường trước. Bắt buộc trong vòng hai mươi phút nữa anh phải có mặt ở pháp trường!”
Chad gật đầu, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Uryuu chạy đến chỗ giấu cung tên, sau đó lén lút chạy theo hướng Hanataro đã hướng dẫn.
Trời mưa, ấy vậy mà dân chúng thành Đông vẫn tụ tập về hết sân pháp trường. Uryuu nấp vào một bụi cây lớn, nhìn xéo về phía bục hành quyết. Ba sợi thòng lọng đã treo sẵn, đang chực chờ mang cái chết đến cho ba tên phiến quân to gan mà lãnh chúa Tousen đã bắt được.
Nơi Uryuu đang nấp khá vừa tầm bắn tên. Nếu Chad thủ sẵn vũ khí và ở gần nơi hành quyết, lúc Uryuu bắn đứt thòng lọng, ba người Ichigo sẽ ngay lập tức có cơ hội đào tẩu.
Tất nhiên cơ hội rất mong manh, nhưng ngoài cách đó ra, Uryuu không còn nghĩ ra đường nào khác. Chỉ có hai người trong nửa giờ thì không thể ngang nhiên xông ra đối đầu với cả đoàn lính gác được.
Mưa ngày càng nặng hạt. Uryuu đã bỏ lớp áo khoác ngoài ra từ lâu. Anh mang theo áo choàng để che bộ cung tên. Cũng may mà trời mưa, không có ai để ý đến bộ dạng kỳ quặc của Uryuu.
Mưa như vậy mà không một ai trong số đám dân thường có ý định bỏ về. Họ dứt khoát muốn thấy ba cái xác vô hồn của phiến quân sẽ treo lủng lẳng trên giá treo cổ. Triều đình mị dân giỏi thật, trừ người dân ở vùng đất phía Tây, ai cũng tin nhóm quân của Ichigo là những kẻ ác ôn, gieo rắc đói nghèo khổ ải cho họ. Lẽ dĩ nhiên họ muốn thấy nguồn cơn khổ cực của họ bỏ mạng rồi.
Một tiếng sấm nổ.
Ba người trong bộ trang phục tù nhân bị đẩy lên đứng trước thòng lọng.
Uryuu giương cung. Ba cây tên đã đặt sẵn, sẽ cắt băng ba sợi thừng vào lúc chúng căng nhất.
Một tiếng sấm nổ.
Ba mũi tên lao vút đi, xé làn mưa lao về những thớ thừng đang bắt đầu căng lên do chịu sức nặng của ba thân người.
Chớp mắt một cái, Uryuu chỉ kịp nhìn thấy một mũi tên đã đi trật đích! Rồi có khói bốc lên. Hay lắm! Uryuu nhận ra Chad đã tìm được cả bom khói trong lúc tìm vũ khí cho ba người kia. Sợi thừng đang hành hạ Grimmjow cũng nhanh chóng bị chém đứt.
Không còn kịp nhìn nữa, Uryuu bỏ chạy thật lực. Anh vứt lại ống tên, chỉ mang theo cung. Cung là vật truyền đời của dòng họ Ishida, dù chết cũng không thể vứt bỏ. Tên chỉ là hàng mua của Urahara, mất thì lại lấy.
Tiếng người quát tháo lọt vào tai Uryuu lúc được lúc mất. Anh đang chạy ngược chiều với rất nhiều lính tráng. Do mưa lớn, và do hội lính ở xa sân hành quyết, nên chúng không kịp phản ứng trước biểu hiện kỳ lạ của Uryuu. Nhờ thế mà chạy rõ xa rồi, anh mới nghe thấy có tiếng người đuổi theo. Đến lúc ấy đã muộn, Uryuu đã leo được ra khỏi lâu đài, chạy lẩn khuất vào những con hẻm dẫn ra khu dân cư thành Đông.
________________
A/N: Viết đoạn cuối đúng kiểu Assassin's Creed :))
Về Đầu Trang Go down
http://ryanmccain30.blogspot.com/
Sponsored content




[Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] The swordman of the West   [Long fic] The swordman of the West - Page 3 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long fic] The swordman of the West

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

 Similar topics

-
» [Long Fic] Destiny
» [LONG FIC]Nhóc con!Em sẽ phải trả giá!
» [Long fic] Special Force - Code Zero
» [Long fic - Detective Conan] - Normal Day Life II

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bleach Fan Forum :: Fan Fiction :: Bleach Fan Fiction-